“Tặng em, cô gái Miền Tây”
Anh đến quê em, miệt vườn sông nước
Rợp mát bóng dừa và búp sen xanh
Dòng Cửu Long giang uốn lượn quanh quanh
Luôn chở nặng bao phù sa bồi đắp.
Bình minh lên cho đài hoa khoe sắc
Giọt sương rơi đọng lại những phân vân
Hơi thở mùa xuân đang ở rất gần
Ánh nắng ban mai đong đầy đôi mắt.
Mái tóc xanh che hai đầu nỗi nhớ
Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ quê nhà
Búp sen hồng thơm ngát một đài hoa
Cười lên em, cho bình minh thức giấc.
Em chính là đóa sen đẹp nhất
Luôn tỏa hương thơm ngát đời anh
Mặc kệ ngày mai mặt biển không xanh
Bông hoa ấy vẫn tõa hương thơm ngát./.
Phương Nam.
Thứ Ba, 21 tháng 4, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét